3 comments on “Căn Gác Lưu Đày (Anh Bằng) | Thanh Thúy ca

  1. Cô ơi! Rất căm phẫn và uất ức! Nhưng đau khổ hơn là không thể và không “dám” nói lên những điều mình phẫn uất. Quá nhu nhược và yếu hèn phải không Cô? Từng giọt nước mắt con rơi mỗi khi tháng tư về, mỗi khi cảnh tang thương năm ấy lại tái hiện trước mắt con: “Nước mất – Nhà tan”, phố xá đìu hiu, bồng bế nhau chạy nháo nhác như chim vỡ tổ. Rồi cảnh những con người bé nhỏ lênh đênh trên biển với biết bao “gió dập sóng dồi” lành ít rủi nhiều, trong số đó không ít người đành vùi thây nơi biển cả. Đau lòng biết mấy Cô ơi! Càng nói càng thương cho những con người khốn khổ, càng hận một lũ khốn kiếp và càng muốn nguyền rủa một chế độ khốn nạn. Lời bài hát thật buồn qua tiếng hát của Cô càng thê thiết. “Còn gì đâu ngoài linh hồn rách tả tơi này?” Đến linh hồn là một thứ trừu tượng, vô hình mà còn “rách tả tơi” thì những thứ khác có hình có dạng sao mà còn nguyên vẹn được. Một nỗi đau không bao giờ nguôi ngoai được và một sự mất mát không bao giờ bù đắp được. “Mất hết rồi không còn gì để mất nữa hôm nay…” Đúng! Là mất hết rồi! Không còn gì để mất nữa! Nhưng không vì vậy mà tủi nhục! Bởi vì ta đã từng có một quá khứ vàng son, tươi đẹp với một xã hội giàu tính nhân văn và những con người giàu lòng nhân ái. Hy vọng một ngày đẹp trời “Ta sẽ về DỰNG lại quê hương – Ta sẽ về tìm lại yêu thương” Cô nhé!
    Thương yêu Cô thiệt nhiều!

    Thích

    • Không Có Quyền Lựa Chọn thì cam chịu đã đành nhưng có quyền mà không lựa chọn là lỗi của mình. Chọn sai rồi phẫn uất là bi kịch của mình, không chịu thoát ra mà cứ dấn thân vào là vô minh của mình. Có những người rất ảo tưởng rằng họ gần bùn chứ chẳng hôi tanh mùi bùn nên lội xuống bùn rồi sa lầy mà cứ tưởng mình thanh cao. Cái thể loại chế độ bị thế giới văn minh kiện ra toà án quốc tế vì Tội Ác Chống Lại Loài Người mà vẫn có kẻ tình nguyện lao vào phục vụ thì con cũng không hiểu nổi luôn đó Cô.

      Thích

Bình luận về bài viết này