Khóc Chị Hạnh Nhơn (thơ: Ngọc Trân)

 

 

 

 

Trong quân ngũ tôi gọi bà bằng chị,
Trong đời thường bà đáng tuổi mẹ tôi.
Từ thanh xuân cho đến cuối cuộc đời,
Chị phụng sự cho quê hương dân tộc.

Tuổi học trò nhìn cộng quân ác độc,
Gương bà Trưng bà Triệu vẫn còn ghi,
Không cam lòng làm phận một nữ nhi,
Vào quân ngũ sánh vai cùng nam giới.

Trong chiến tranh giúp thương binh xã hội,
Lòng xót xa trước những cảnh đau thương,
Nhiều gia đình ly tán với đoạn trường,
Chị cố gắng dịu xoa bao đau khổ.

Nào ngờ đâu tháng tư tràn sóng đỏ,
Thuở trung niên cam chịu cảnh đọa đầy!
Bốn năm trời tù tội với đắng cay!
Vì vận nước việc lành đành khép lại.

Sau bao năm chị được ra hải ngoại,
Nhưng trong lòng vẫn nhớ những thương binh,
Sống lất lây trên đất nước quê mình,
Nên lập hội THƯƠNG PHẾ BINH tưởng nhớ.

Những năm qua kêu gọi người giúp đỡ,
Cùng chung nhau góp sức một bàn tay,
Giúp phế binh cuộc sống đang đọa đầy,
Bị bỏ mặc bên ngoài lề xã hội.

Những chương trình tri ân đang tiếp nối,
Thì bỗng dưng tin sét đánh ngang tai,
Chị lìa trần cỡi hạc trắng xa bay,
Bỏ trần thế với bao người thương tiếc!

Riêng lòng tôi với muôn ngàn kính mến,
Nơi xa xôi xin thắp nén hương lòng,
Nguyện cầu cho linh hồn chị thong dong,
Được hưởng phước VÃNG SINH CỰC LẠC QUỐC.

Ngọc Trân

 

 

 

One comment on “Khóc Chị Hạnh Nhơn (thơ: Ngọc Trân)

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s