Sinh năm 1975 – thơ: Nguyễn thị Thanh Dương

 

 

 

 

 

Tặng Bí 1975…

Tôi sinh một chín bảy lăm,
Miền Nam Việt Nam sụp đổ,
Theo mẹ cuộc sống gian nan,
Những tháng năm dài xa bố.

Bố đã vào trong trại tù,
Gọi là “Học tập cải tạo”,
Sau ngày Ba Mươi tháng Tư,
Đất trời buồn rầu thay áo.

Mẹ kể đường phố tan hoang,
Người lạ nên đường phố lạ,
Quân lính miền Nam tan hàng,
Bao nhiêu mảnh đời đau khổ.

Sinh năm một chín bảy lăm,
Tôi chưa được biết mặt bố,
Người “tù cải tạo” xa xăm,
Ở nơi rừng sâu cách trở.

Đầu óc bé thơ của tôi,
Bố vẫn là người xa lạ,
Nào hiểu tiếng mẹ thở dài,
Những đêm mẹ nằm không ngủ.

Được thăm bố lần đầu tiên,
Khi tôi vừa lên ba tuổi,
Cùng mẹ đi chuyến xe than, *
Đến vùng Hàm Tân, Thuận Hải.

Đường dài quanh co đất cát ,
Đường vào Z30C,
Mẹ bế tôi lê từng bước,
Gío thổi cát bay bụi mù.

Mẹ thuê người thồ hàng hoá,
Đôi vai vẫn nặng ân tình,
Thương bố thân tù đói khổ,
Sợ đời bất trắc tử sinh.

Sinh năm một chín bảy lăm,
Có đứa trẻ thơ tội nghiệp,
Mỗi năm gặp bố một lần,
Cũng là một điều mơ ước.

Sinh năm một chín bảy lăm,
Là năm đau buồn lịch sử,
Bây giờ tôi đã lớn khôn,
Nỗi đau vẫn còn như cũ.

Viết cho tháng Tư, 2012…
Nguyễn Thị Thanh Dương

 

 

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s