Một chuyến bay đêm & tôi (Hoàng Khương)

 

 

 

 

Một chuyến bay đêm do nhạc sĩ Hoài Linh viết lời cho nhạc sĩ Song Ngọc. Theo như nhận xét của phát thanh viên Hoài Nam của đài SBS Úc Châu thì ca khúc này vượt hơn hẳn những sáng tác của Hoài Linh vì nó phảng phất thần thoại Trung Hoa và bàng bạc nhân sinh quan trong tác phẩm Bay Đêm của một nhà văn đồng thời là một sỹ quan không quân Pháp. Những chi tiết này tôi chưa đủ trình độ để cảm nhận. Tôi chỉ thấy đây là một ca khúc hay vì nó thể hiện sự kiêu hùng của một người lính không quân của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa.

Ca khúc này tôi đã nghe rất nhiều ca sĩ trình bày, từ thế hệ đàn chị như Thanh Thúy, Thanh Tuyền, Hương Lan đến thế hệ đàn em như Trường Vũ, Quốc Khanh nhưng sau cùng chỉ có tiếng hát cô Thanh Thúy là đã luôn theo tôi trong suốt 20 năm qua. Một chuyến bay đêm được cô hát và quay rất nhiều clip từ trước 75 đến mãi những năm gần đây nhưng tôi thích nhất video clip cô đứng hát trên đường băng. Video clip này là một sự kết hợp tuyệt vời giữa bài hát có ca từ giàu tính triết lí với chất giọng tự sự đặc trưng của tiếng hát liêu trai trên nền nhạc mang âm hưởng của những chiếc chiến đấu cơ đang rời phi đạo. Tôi thích cách cô hát. Cô hầu như chỉ đứng yên không cử chỉ, điệu bộ nhưng toàn bộ tâm sự bài hát được thể hiện qua từng nét mặt, nụ cười của cô. Nhìn cô hát, tôi thấy một chút vui khi người lính nhớ về ước mơ trẻ thơ, một chút đượm buồn xa xăm khi nhớ về những người bạn đã lâu không gặp, một chút lãng mạn khi nhớ về giai nhân nơi phố thị và thấy luôn cả nỗi niềm khôn tả của những người lính không quân quanh năm làm bạn với mây trời. Sở dĩ cô trình bày rất thành công ca khúc này vì cô chính là vợ của một sĩ quan không quân. Chỉ những người phải thường xuyên cầu nguyện khi chồng xuất kích trên những chuyến bay đêm như cô mới thấu hiểu hoàn cảnh của những người lính quanh năm bay lượn trên bầu trời, hiểu đời lính không quân không chỉ có ánh hào quang mà còn có cả những nỗi cô đơn khi xung quanh họ chỉ là những khoảng tối bao la.

“Có người hỏi phi công ước mơ gì?

Người ơi nhân thế muôn màu nào biết mơ chi?

Ước rằng từ khi tung nhịp cánh, tình ta yêu thương là gió, nhân tình của mây!”

Người lính không quân mang trong mình nhiều tự hào. Tự hào vì mình thuộc về một binh chủng sáng giá, vì mình là tinh anh của quân đội và vì mình mang trên mình trọng trách với tổ quốc non sông. Tuy vậy, niềm tự hào đó cũng phai dần trong một chiến quá dài và họ nhận ra rằng nếu bỏ lại sau lưng ánh hào quang do bốn chữ “sỹ quan không quân” khoác lên mình họ thì mây và gió mới chính là những người bạn thật sự của mình. Vì vậy, họ chỉ mong mãi làm bạn với mây và gió, những thứ người đời vẫn cho là phù du… Nhưng người đời mấy ai hiểu điều này. Họ đâu hiểu hết sự hiểm nguy và nỗi cô đơn mà người lính không quân phải nếm trải. Khi nói về người lính không quân, họ vẫn cho rằng đó là những người hào hoa, đa tình… Mà thôi, người lính không quân cũng không cần người đời hiểu bởi họ quen với cuộc sống đơn độc của mình rồi.

“Ở đời ai hiểu ai?

Người bay trắng đêm dài, thì thức giữa đại dương dù yên giấc ven rừng.

Bạn có biết chuyện này?

Tôi ghi lúc vũ trụ còn ngủ say!”

Xem cô Thanh Thúy hát, tôi cảm nhận được tâm sự của người lính không quân nhưng phải xem video clip của ca sĩ Quốc Việt (hay Randy ?) tôi mới có cái nhìn đầy đủ về chân dung của những người lính “hiên ngang bay trên nền trời” này. Lần đầu tiên tôi coi clip này đã hơn 15 năm (mới tình cờ tìm lại được gần đây trên Youtube) nhưng tôi vẫn nhớ rõ từng cử chỉ, hành động của người sĩ quan từ cách anh mỉm cười, đến cách anh chào chỉ huy, liên lạc với mặt đất và đặc biệt là những bước chân của anh. Có thể nói, sự cô đơn nhưng kiêu hùng của người lính không quân Việt Nam Cộng Hòa trước 1975 được thể hiện trọn vẹn trong những bước chân anh. Anh mặc không phục, đeo kính đen, bước đi từng bước vững chắc, trầm hùng bỏ lại sau lưng khoảng trời khói lửa với những phi cơ hiên ngang lướt gió và cả những phi cơ trúng pháo bốc khói, lộn nhào trên không trung. Video clip kết lại với hình ảnh phi cơ nhẹ nhàng đáp xuống phi đạo và người sĩ quan vẫn bước đi nhưng là những bước chân về phía cuối trời. Bình yên.

Nói về bản thân, tôi không phải là một người lính, càng không phải sĩ quan không quân nhưng ngẫm lại hoàn cảnh của tôi cũng không khác gì người lính trong bài hát. Tôi cũng mang trên mình trách nhiệm với gia đình, cũng có hai đứa bạn thân đã lâu không gặp và cũng phải thường xuyên đi công tác trên những chuyến bay đêm. Ngồi trên máy bay, nhìn ra khoảng trời tối đen như mực tôi cũng thường hay suy nghĩ về công việc bản thân, nhớ về những người thân yêu và đôi khi cảm thấy mình cô đơn quá. Biết làm sao được. Có lẽ vì tôi thích nghe nhạc lính nên số phận đã an bày cho tôi cuộc sống của một anh lính trận miền xa rồi.

Sân bay Nội Bài đêm 16 tháng 9 năm 2013

nguồn: hoangkhuong.wordpress.com

 

 

Bình luận về bài viết này