Khi “Tiếng Hát Lênh Đênh” của Lương Ngọc Châu và Tử Phác được hát ở Hà Nội, thì cùng một lúc, ở đấy, người ta cũng được nghe “Khúc Nhạc Chiều Mơ” của Ngọc Bích, “Trách Người Đi” của Đan Trường, “Tiếc Thu” của Hoàng Dương, “Em Tôi” của Lê Trạch Lựu.Lương Ngọc Châu và Lê Trạch Lựu có một điểm giống nhau, họ đều học nhạc và bắt đầu sáng tác tại Việt Nam, sau đó đi Pháp, rồi không thấy đâu nữa.Thực ra, sau Em Tôi, Lê Trạch Lựu còn một sáng tác nữa đã được các ca sĩ đem hát trên các đài phát thanh, cũng rất hay, nhưng hình như nó đã bị cái bóng của Em Tôi che khuất, nên ít người biết, và cũng chưa thấy một ca sĩ nào tìm hát lại, đó là bài:
NhớRừng thu ấp hơi sươngSay ru lòng người nhớ tới quê hươngĐàn vương bao nhớ thươngSầu dâng mắt ai bóng hình thôn vắng.Đời say gió muôn phương,Tôi mơ thời gianChiều tắm ánh nắng tànDần khuất bóng xóm làngDiều khoan thai sáo ngàn,Cùng than van ân tình cô lái xinhNhớ ngày xưa khi tôi ra điNước mắt em tôi thắm thiết trên mi chia ly.Nhớ nhung còn ngấn đôi khicòn thắm câu thơ năm xưaXa vắng bao ngày thángMùa thu lướt êm êmTôi nghe hồn người thức giấc cô miênTìm đâu thấy bóng em?Đàn tôi nhớ nhung một thời trinh trắngĐừng mong bó hoa tangNơi đây trầm tơThầm nhớ tới dáng ngườiĐời đã vắng tiếng cườiLàn môi hương phai rồiBuồn nhớ tới dáng người yêu áo xanh
|