Phần 12: Ca Sĩ Anh Tú – 10 năm ra đi còn mãi trong niềm nhớ của Trần Quốc Bảo (Trần Quốc Bảo)

Tấm ảnh lưu niệm của Trần Quốc Bảo và ca sĩ Anh Tú trong show nhạc Lưu Bích & Gia Huy đêm thứ bẩy ngày 19 tháng 9 năm 2003 tại vũ trường Majestic.

Tấm ảnh lưu niệm của Trần Quốc Bảo và ca sĩ Anh Tú trong show nhạc Lưu Bích & Gia Huy đêm thứ bẩy ngày 19 tháng 9 năm 2003 tại vũ trường Majestic.

Tấm ảnh lưu niệm của Trần Quốc Bảo và ca sĩ Anh Tú trong show nhạc Lưu Bích & Gia Huy đêm thứ bẩy ngày 19 tháng 9 năm 2003 tại vũ trường Majestic. Nơi nào có Anh Tú, có Quốc Việt là nơi đó có nụ cười, có niềm vui, có những câu chuyện jokes cười một đời không hết. Giờ đây cả 2 đã bỏ bạn bè về nơi cõi mù xa. Nơi này, rượu vẫn còn say, miệng vẫn còn tươi những nụ cười trong những show nhạc, nhưng đó chỉ là những niềm vui không bao giờ còn toàn vẹn.

10 năm trở lại đây, cứ mỗi khi tháng 11 tới, bạn bè lại thấy TQB đeo một sợi giây bạc khá lạ ở cổ và chỉ duy nhất đeo trong tháng 11 mà thôi. Hỏi ra mới biết đó là kỷ vật cuối cùng của Anh Tú luôn đeo trên người và trước khi mất đã trao cho Thái Hòa, sau này Hòa đã gửi lại cho TQB làm kỷ niệm để Bảo có dịp đeo trong tháng hoài niệm đó. Bài viết này, mời bạn đọc bước dần vào những giây phút tưởng nhớ về Anh Tú – tiếng hát một thời yêu dấu của nhiều người.

LÀM SAO EM BIẾT BIA ĐÁ KHÔNG ĐAU

Tối qua ngồi đánh máy bài viết của Cẩm Vân về Anh Tú, bài tuy ngắn nhưng lại đầy ắp kỷ niệm về một người Anh đã xa thật xa. Tự nhiên, đánh máy đến đâu, mắt lại rưng rưng làm nhạt nhòa những giòng chữ trên khung hình của máy. Chợt trong con tim lại vang vang lên mấy giòng nhạc TCS ngày cũ:

“Tình ngỡ đã phôi pha,
nhưng tình vẫn còn đầy
Người ngỡ đã đi xa
nhưng người vẫn quanh đây”

Nhớ quá bạn ơi. Nhớ những kỷ niệm của bạn bè ngày nào, những ngày buồn vui ca hát, ăn uống, tâm sự bên nhau. Có thể đó là những đêm hội ngộ ăn khuya ngồi xẹp dưới đất giữa lòng phố Sàigòn. Có thể đó là những buổi tối ăn cơm ở SG Bistro, Thanh Mai, The Block của khu Bolsa xứ lạ. Mười mấy năm qua, chúng ta đã là những người bạn của nhau theo giòng đời. Những người bạn thật quý, thật thân và tình bạn cứ thế mà lớn dậy. Ngày vui thì quá ít, mà những ngày giông bão thì cứ như gió bay, cứ như sóng cuốn.. lôi kéo đi bao tình yêu, bao khuôn mặt. Niềm vui của một vòng tròn nhỏ, chỉ toàn vẹn khi có đầy đủ những khuôn mặt của Vân Triệu, Nga Lộc, Tấn Hà, Chung Tử Lưu, Châu Tuấn.. và sau này vòng tròn nhỏ đó có thêm Quốc Việt, Anh Tú, Thái Hòa.. Vòng tròn không quá lớn, nhưng dư thừa để con tim mỗi người bay nhẩy một cách hồn nhiên và sống thật thà. Không giả hình. Không mặt nạ. Ôi những giờ khắc đó sao quá tuyệt vời và lôi cuốn. Giờ đây, chúng ta đã mất nhau từ lúc Anh Tú ra đi.

Anh Tú – một chất keo từng hàn gắn những lung lay đổ vỡ khi tan biến đi thì cái vòng tròn nhỏ cũng đến lúc tan dần. Mới đó mà đã 10 năm người rời bỏ cõi này. “Một người về đỉnh cao”, và chúng ta, những người bạn của Anh có phải là những người đang còn ở vực sâu, để nghe mỗi ngày tâm hồn có nhiều lúc chùng xuống nhớ về một người thân đã không còn hiện diện.

Ước gì con tim TQB giờ này có thể biến thành đá sỏi, để được sống vô tình hơn, thản nhiên hơn trên mỗi vết thương… Nhưng, liệu lúc đó, con tim có chắc được sống thật hồn nhiên như ngày xưa cũ hay không, hay tự chính con tim đó cũng đang dâng lên lời thì thầm tự hỏi:

“Làm sao em biết sỏi đá không đau?”

This slideshow requires JavaScript.

Trần Quốc Bảo

Trần Quốc Bảo

Bình luận về bài viết này