Sự hào phóng và nỗi đam mê âm nhạc của Nhạc Sĩ Nguyễn Hữu Tân (Huỳnh Tâm Hoài)

Hôm nay khi đến tư gia NS Tân về, tôi có ý nghĩ nên viết một vài điều gì đó về anh để gởi đến quý ACE ở xa trên diển đàn được biết một ít về anh.   

Lúc trước năm 2002 tôi ở San Jose, quanh năm suốt tháng tất bật với công ăn việc làm để lo cho gia đình với bốn cháu nhỏ, nên tôi ít có thời gian với văn thơ, mặc dù cũng đi ra ngoài lấy các báo cho không về đọc. Về ca nhạc thì vì lái xe mỗi ngày nên tôi mua rất nhiều băng nhạc để nghe trong lúc lái xe đi về từ nhà đến chổ làm và ngược lại.

Sau năm 2001 cả nhà bị thất nghiệp vì vụ hai toà nhà tháp đôi bị tấn công. Tôi bàn tính với gia đình dời chổ ở về Sacramento để sống vì lúc nầy nhà cửa ở đây còn rẻ. Trong thời gian về đây, tôi có thời giờ rảnh rang vì bị thất nghiệp. Đứa con lớn là một kỷ sư về computer mua cho tôi cái máy và chỉ cho tôi cách xử dụng. Từ lúc nầy tôi bắt đầu quen với chiếc máy cà tàng…dần dần có được chiếc máy khá hơn và lúc nầy tôi cũng tìm được vào groups thơ văn trên net. Niềm đam mê thơ văn và sáng thơ văn dần dần hồi phục trong tôi qua diển đàn nầy.

Cũng trong diển đàn nầy tôi bắt nhịp được rất nhiều bạn thơ trên diển đàn và người bạn nhạc sĩ Nguyễn Hữu Tân, vì cùng  cư ngụ tại cùng một địa phương, chúng tôi có nhiều dịp găp nhau và thân quen nhau từ đó.


Tôi và NS Tân cùng là nhà binh với nhau,nên mỗi khi có lể lạc do các hội đoàn ở đây tổ chức và anh lo về phân âm thanh, ca nhạc thì chúng tôi gặp nhau. Một hôm tôi nhận được cái mail của anh với bài nhạc phổ từ bài thơ Điệu ru trên võng. Bài nhạc mà anh nói là vì rung cảm từ bài thơ của tôi…. làm anh nhớ mẹ già còn ở VN. Tôi cũng xúc động nhiều với bản nhạc nầy. Anh đề nghị gởi về VN hoà âm và có ca sĩ chuyên nghiệp hát. Tôi đồng ý và bản nhạc được hoà âm và ca sĩ trình bày rất hay.

   

Rồi từ đó anh tiếp tục sáng nhiều bài nữa cũng phổ từ thơ tôi. Trong tìm hiểu, không riêng vì tôi mà anh còn sáng tác trước đó cho rất nhiều anh chị em khác. Không biết quý vị khác thế nào, nhưng tôi rất áy náy: Anh sáng tác mà không bao giờ nói đến thù lao… Tôi tự hỏi và nghĩ  “Mình phải gợi ý anh xem sao? Anh cười và nói không cần gì đâu anh. Các bài nhạc của tôi phổ thơ anh. Anh bỏ tiền cho người hoà âm và ca sĩ chuyên nghiệp hát để gởi lên diển đàn là được rồi. Tôi ca được nhưng hòa âm và giọng ca của tôi làm sao mà hay được. Tôi nói thầm “sẽ trả nợ anh bằng cách khác vậy”.

Đối với nhạc sĩ Tân nỗi đam mê sáng tác âm nhạc như là một thôi thúc không ngừng. Cái hay của anh là phổ nhạc từ bài thơ như nguyên dạng của bài thơ ít khi đổi lời hoặc thêm thắc… có thêm bớt chút nào thì anh hỏi tôi. Tôi đến phòng làm việc của anh… Ôi thôi không biết bao nhiêu là nhạc và không biết bao nhiêu là CD nhạc. Theo anh nói có hơn ba bốn trăm bản. Anh ao ước gom lại vào một hardrive để lưu giữ tốt hơn.

Có hôm tôi đến nhà anh gặp anh đang thu âm cho một số người thích lưu giọng ca của mình vào một CD để lưu niệm. Thu xong in thêm vài CD. Tôi hỏi nhỏ anh: “….” Anh trả lời “free”.

  

Đối với anh tiền bạc xem rất nhẹ anh luôn nghĩ đến sáng tác và phục vụ.

Đến khi biết anh thất nghiệp tôi bàn với anh là nên lấy thù lao để bù công sức. Anh mĩm cười… Rồi đâu cũng vào đó. Anh vẫn miệt mài sáng tác, khi bắt gặp những bài thơ ưng ý, gây cãm xúc cho anh trên diển đàn thơ văn. Không cần biết bài thơ đó của ai, Anh xin tác giả để phổ nhạc và chính anh tự hoà âm và hát. Anh chuyển gởi lên diển đàn để mọi người cùng chia xẻ với anh.  


Các hội đoàn tổ chức hội họp, ai cũng nhờ anh. Thứ nhất là anh dể nhận lời, thứ hai là anh lấy tiền tượng trưng. Anh nói các hội đoàn là phe ta mà anh. Có hôm từ Sacramento lên tận San Jose để phục vụ ca nhạc cho đêm hội ngộ khoá 22 Võ Bị Đà Lạt. Tôi cùng anh từ thủ phủ Sacramento lên San Jose. Đến nơi, tôi phụ anh khiêng dụng cụ nặng nền: nào loa, nào đàn, nào amply… cùng dàn giá, sắp xếp  tất cả lên bục, câu điện cả hơn giờ. Tôi hỏi anh họ trả công bao nhiêu. Anh nói $200, anh nói thêm phải trả cho anh đàn organ $50. Tôi lắc đầu. Anh lại mĩm cười: “Phe ta mà anh”

 

Vừa qua anh bệnh nặng sau chuyến về thăm bà mẹ ruột ở SàiGòn. Anh bị bệnh, BS khám và điều trị cho anh với ba chứng bệnh Tim, thận và phổi có nước. Khi trở qua Mỹ vài hôm thì bà cụ mất. Với nỗi buồn mất mẹ thân yêu đã làm cơn bệnh anh nặng thêm và anh phải nhập viện khẩn cấp để mỗ tim như quý ACE đã biết.

Trái tim người có hai hướng: Một bên bôm máu đi nuôi cơ thể. Một bên máu trở lại tim. Anh bị nghẹt bên trở về. Tôi nói đùa với anh: Anh Tân ơi ! Anh là môt nhạc sĩ cứ mãi cho đi mà không nhận về, cho nên bị nghẹt đường về. May mà BS đã khai thông đường về cho anh, không thôi thì đi luôn rồi..!. Anh nhìn tôi mĩm cười hơi nhăn nhó vì cơn đau: chỉ Ba mạch thôi anh à!

 

Tôi nghĩ đó là tấm lòng của anh chỉ muốn cho đi nhiều …không bao giờ muốn nhận nhiều về mình. Xin ơn trên phò hộ giúp anh mau bình phục.

HTH

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s