Tôi lại viết về ca sĩ Thanh Thúy, dù tôi đã viết nhiều về giọng ca khói sương này!
Dẫu biết rằng có không ít người “nghe không được Thanh Thúy”, nhưng các ca sĩ đàn em bao giờ cũng nể đàn chị vì dù sao đàn chị cũng là cánh chim không mỏi, chở nặng những bài tình ca của một thời M16, Ak, đại bác, máy bay… vang rền khắp miền Nam. Hãy nghe Thanh Thúy:
“… Rồi có một ngày
Sẽ một ngày chinh chiến tàn
Anh chẳng còn chi
Chẳng còn chi
Ngoài con tim héo em ơi!”…
( Bài ca “Một Mai giã từ vũ khí” của Trịnh Lâm Ngân)
Tôi có quen một ông thầy chùa, trụ trì một chùa lớn ở thị trấn Lagi trước 1957, có lẽ ông đã về Niết bàn rồi, nhưng đường đi có trắc trở gì không, bởi khi còn là một thầy tu ông mê tiếng hát Thanh Thúy. Mỗi tối, sau khi tụng kinh niệm Phật, trước khi ngủ, ông mở nhạc Thanh Thúy “êm dịu, du dương” nghe để ru ông vào giấc ngủ!
–Đò chiều (Trúc Phương):
“… Một chiều nào trên bến cô liêu
Xóm bên sông tiêu đìu
Buồn hắt hiu mây chiều
Đò của người thôn nữ
Chờ đưa người viễn xứ
Đi muôn nơi xa xôi
–Tiếng còi trong sương đêm (Lê Trực):
“… Bến nước gió rét đò thưa khách sang (Có ca sĩ hát sai: Đò đưa khách sang)
Lau xanh ven sông mờ run bóng trăng
Nhạc sĩ Trúc Phương thì tôi đã viết rồi, nay nói một chút về nhạc sĩ Lê Trực: Lê Trực tên thật là Lê Chí Trực, còn có bút hiệu Hoàng Việt nổi tiếng trong nhạc phẩm “Tình Ca”. Nhưng không biết tại sao Hoàng Việt khi sáng tác “Tiếng còi trong sương đêm” lại để tên là Lê Trực?
Một bài hát đã mất tích từ lâu: “Con đò đưa xác” của Ngọc Bích, mà rất ít người nghe qua giọng ca Thanh Thúy. (Tôi sẽ nói rõ hơn trong bài “ Tôi sợ thăm bà cả Đọi)
Nhạc sĩ Ngọc Bích tên thật là Nguyễn Ngọc Bích, sinh năm 1924 tại Hà Nội và qua đời năm 2001 tại Los Angeles California Hoa Kỳ. (Rất nhiều ca-nhạc sĩ miền Nam sinh nội tử ngoại!).
Ngọc Bích sáng tác chừng 35 bài hát, nổi tiếng “Mộng chiều xuân”, và “Con đò đưa xác”… Hơn nửa thế kỷ trôi qua từ 1.11.1963, tôi đã quên một bài hát… Nhưng lục lại, tôi ngạc nhiên, và không tin vào mắt mình: Ngọc Bích là tác giả bài “Suy tôn NTT”!
(…)
Tôi đoán chừng, “Con đò đưa xác” Ngọc Bích viết về trận đói năm Ất Dậu 1944-1945? Bài này là “lịch sử bi thảm ca” về đói. Đói: khủng khiếp lắm. Chết đói: tàn bạo, dã man. Hãy nghe ca sĩ Thanh Thúy hát như có “ma”, có “oan hồn tức tưởi” vất vưởng đâu đây. Và đặc biệt có tiếng gõ “cóc… cóc…cóc…” nghe như tiếng tụng kinh xa dần… dần xa…:
“Gió thổi thì thầm
Mưa bay lấm tấm
Ai chờ con đò bên giòng sông vắng
Ai khóc tỉ tê trên giòng trường giang
Đò sang ngang dưới trăng vàng
Gió thu hiu hắt nức lên từng cơn
Nặng nề một chiếc thuyền con
Âm thầm chở mấy vong hồn qua sông…
Trăng lên, mây tan
Sao trăng đẹp thế này!
Mà trên sông vắng con đò cay đắng
Đưa xác người về đâu?
Ô hô! Ô hô! Con ơi mười mấy tuổi đầu
Vì chưng đói rét ngậm sầu thác oan…”
Trong lịch sử ca, trận chiến ca, oai hùng ca, tình yêu ca… có lẽ “Con đò đưa xác” là một bi thảm ca, một áng văn bất hủ, một giai đoạn lịch sử “chết vì đói”làm nhứt nhối lương lâm:
“… Tay chèo tay lái
Lòng buồn tê tái
Đem chôn đàn con
Chôn đi đâu
Chôn đi đâu đám thân tàn?
Trôi về đâu con đò xác
Lấp vào đâu
Nỗi niềm thương!…”.
Từ ngày đau thương ấy cho đến nay, có còn ai nhớ đến “Con đò đưa xác” không?
Chỉ một bài ca “Con đò đưa xác” cũng tôn vinh Ngọc Bích là một nhạc sĩ viết về trận đói lịch sử bằng âm nhạc mà thơ văn cũng không để lại dấu ấn bằng âm nhạc.
TRANHUUNGU
(Saigon 31.5.2020)
Khám phá thêm từ Thanh Thúy
Đăng ký để nhận các bài đăng mới nhất được gửi đến email của bạn.
Khám phá thêm từ Thanh Thúy
Đăng ký để nhận các bài đăng mới nhất được gửi đến email của bạn.

Quả thật là nghe Cô Thúy ca có thể bị nghiện , nghe Hoài vẫn thấy hay . Đây là giọng ca duy nhất mà có thể nghe cả giờ đồng hồ mỗi ngày mà vẫn không thấy chán , thật là kỳ diệu . Mỗi khi bị stress giờ tôi lại mở nghe cô Thúy hát. Trước đây tôi đã từng rất thích giọng nữ Trầm của Phương Diễm Hạnh nhưng giờ mới thấy cô Thúy hát còn hay hơn hẳn một bậc . Cảm ơn Cô !
ThíchĐã thích bởi 1 người
Oi N đã từng nghe bài này. Chi TT hát không những là quá độc đáo nhưng quá sờn tóc gáy, quá tuyệt, quá buồn và quá đau lòng khi nghe bài này. Chỉ có TT mà thôi.
ThíchĐã thích bởi 1 người