Lạy trời con được bình yên (tản văn: Thanh Châu & Diệu Quỳnh)

 

 

 

 

 

Giữa đêm trường vắng lặng, tiếng hát chị Thanh Thúy vang lên với những rung cảm tuyệt vời, đã tạo cho chúng tôi cảm hứng viết nên tản văn này, kết hợp toàn bằng tựa những ca khúc đã do chị từng trình bày.

Tất cả những tên ca khúc đều là màu xanh, sẽ đổi sang màu đỏ nếu có nhạc đăng trên trang này. Xin quí vị bấm vào những tựa nhạc màu đỏ để nghe ca khúc đó, chúng tôi sẽ tiếp tục cập nhật.

 

 

Lạy trời con được bình yên

Tình yêu đó giết con trong ưu phiền

đã mấy đêm rồi, tôi cố quên người, lại càng yêu hơn…

 

Câu hỏi bao giờ biết tương tư được trả lời khi trái tim bắt đầu biết thương một người, nhớ một người và đi nhặt cánh hoa yêu để gởi cho người… đường vào tình yêu có trăm lần vui có vạn lần buồn quả thật chẳng sai một chút nào. Từ giã thơ ngây trong tim mỗi người mang theo nửa cuộc tình sầu. Nằm nghe mưa nửa đêm với trăm nhớ ngàn thươnggiọt lệ sầu cứ lặng lẽ rơi.

Ghé bến Đà Giang năm nào, trên chuyến đò chiều, mình đã tình cờ gặp nhau, rồi dệt mộng, hẹn hò dưới trăng mờ bên suối và cùng hát cho tình yêu… Anh biết sẽ chẳng bao giờ em quên được những kỷ niệm ngọt ngào này. Quên hay nhớ? Càng muốn quên lại càng thấy nhớ thêm. Hãy tìm quên đi em, bởi chuyện chúng mình thật nhiều ngang trái phải không em? Hai lối mộng vừa dệt thoắt đã lẻ bóng.. Mối tình đầu dang dở em có thầm trách sao anh vô tình để em ôm sầu lẻ bóng một mình kể từ đêm đó không?

Từ ngày mai ngăn cách, hết rồi là khi đưa đón, đường lên thiên thai đã khép cửa, tình như mây khói đã lãng đãng trôi xa. Dù quyến luyến, bịn rịn thì cũng thôi chia ly từ đây sau đêm giã từ ấy. Có thương nhớ nhau chăng, giờ chỉ còn tìm nhau trong kỷ niệm.

Khi đã trót yêu thì có biệt ly nào không sầu khổ, không đầy nước mắt đâu em. Đêm gác trọ chúng ta bên nhau và đó cũng là đêm cuối cùng, anh chỉ muốn mình thức trắng đêm tâm sự cùng nhau giữa ngọn đèn khuya hiu hắt bóng, để mai này khi xa vắng thì hình bóng cũ của em yêu và mối tình nồng cháy của đôi ta sẽ không bao giờ tàn phai trong tim anh.

Trở lại thành phố khi không còn em, có chăng chỉ còn lại con đường mang tên em, anh một mình lang thang qua từng dãy phố đêm lặng như tờ, thấy mình bơ vơ tột cùng khi thiếu vắng em. Khung trời thương nh với những dấu chân kỷ niệm nơi chúng ta đã đi qua lại hiện lên trong tâm trí anh, khiến anh không ngăn được giòng lệ mình tuôn rơi. Nỗi lòng anh tan tác như cánh chim gặp bão, ở nơi xa ấy em có hay chăng? Những giọt mưa thu bắt đầu lất phất rơi, nửa đêm ngoài phố chỉ có mình anh hay quanh quẩn đâu đây còn có những tâm hồn hoang lạnh như anh? Anh cũng không hay biết nữa… anh giờ đây như con thuyền không bến… đời vắng em rồi vui với ai? Anh muốn hét lên như một người điên và anh hận  duyên phận bẽ bàng đã cho chúng ta gặp nhau rồi bắt phải đôi ngả chia ly

Tìm đến quán nửa khuya trong lòng phố buồn, anh muốn nhờ men rượu ly bôi cho anh được quay lại trước mặt tình yêu, nơi chỉ hai đứa mình thôi nhé với chuyện tình không suy tư của chúng ta. Ôi! Chỉ có những mộng ước ngọt ngào mới có thể giúp anh vừa hết cơn đau. Thế nhưng tìm nắng giữa khuya đâu phải dễ đúng không em? Ảo ảnh về em chợt nhòa, chợt hiện trong tâm trí anh cùng tiếng đàn trong đêm vắng. Buồn lắm em ơi! Buồn như ly rượu đầy không có ai cùng cạn, bởi tình vỗ cánh bay, bay xa mãi mãi khỏi tầm tay anh…

         Nếu hai đứa mình không về cùng chung lối đường, thì dù hoa thắm chỉ là màu trắng không hương, thà đừng quen nhau để em không dang dở và anh cũng không tủi phận mình bạc như vôi, nghĩ đến hương tình cũ mà hai chúng ta chỉ biết khóc thầm. Anh xin chắp tay lạy người vì những muộn phiền, những thương đau anh đã mang tới cho em, xin em hãy nhận lời tạ tình của anh dành cho người tình nhỏ và đừng giã từ kỷ niệm của đôi mình, hãy an phận và sống trong nỗi nhớ thầm để sau những giấc ngủ cô đơn thì xin nhớ tìm nhau em nhé!

         Yêu người như thế đó nên anh cúi xin thời gian qua mau, để một ngày có chuyến tàu hoàng hôn hay con thuyền viễn xứ nào cho ta lại gặp ta, để mình được về dưới mái nhà, cho anh được nghe lại giọng ca dĩ vãng của em và được trộm nhìn nhau qua ánh mắt đầy yêu thương pha lẫn thẹn thùng. Một lần nữa xin nhớ tìm nhau em nhé, để chúng ta bên nhau ở Vỹ Dạ đò trăng cùng nghe Đêm tàn bến ngự tay trong tay mình đi dạo phố, rồi lên xứ hoa đào để ngắm Đà Lạt mưa bay… Mình sẽ tìm lại được những ngày thơ mộng đã qua… Hãy đọc bức tâm thư của anh và hãy trả lời anh đi em, đừng để đêm trường mang thêm nhiều cay đắng và đừng để anh lạnh lùng một mình khi người tình không đến nhé em dấu yêu!

 

 


Khám phá thêm từ Thanh Thúy

Đăng ký để nhận các bài đăng mới nhất được gửi đến email của bạn.

6 comments on “Lạy trời con được bình yên (tản văn: Thanh Châu & Diệu Quỳnh)

Nhận xét về Trương Hiếu Hủy trả lời

Email của bạn sẽ không hiển thị công khai. Các mục bắt buộc được đánh dấu *