Cô Thanh Thúy – “Tiếng hát liêu trai” – Nữ hoàng của trái tim tôi (Diệu Quỳnh)

 

 

 

Tôi biết nói sao cho đủ, nói sao cho hết bởi ngôn từ của tôi không đủ để chuyển tải hết được sự ngưỡng mộ cũng như yêu thương tôi dành cho Cô hai mươi năm qua. Kể từ nhạc phẩm “Chuyến tàu hoàng hôn” mà tôi được nghe Cô hát đầu tiên nó đã in hằn trong tâm trí non nớt của tôi và sau đó hình ảnh Cô đã in sâu nơi trái tim tôi.

Có lẽ tôi phải mượn hai câu thơ của nữ sĩ Xuân Quỳnh có chỉnh biên một chút để nói về tình yêu của tôi dành cho Cô: Vẫn ngừng đập lúc cuộc đời không còn nữa. Nhưng biết yêu Cô cả khi chết đi rồi.

Tôi tin khi đọc đến đây sẽ có người cho tôi là sáo rỗng, nhưng không đây là những lời tận sâu nơi trái tim tôi đấy. Đọc bài này, tôi càng thương cô Thúy của tôi hơn, đọc đến câu “Cô chỉ là cô gái nghèo” tôi thấy cay cay ở sóng mũi. Tôi thương cô Thúy “mình hạc xương mai” của tôi mong manh như một cành liễu mà phải sớm dày dạn với gió sương, với lo toan, gánh nặng gia đình nỡ đè lên “đôi vai gầy ướt mềm” của Cô.

Nhưng cũng cảm ơn hoàn cảnh, cảm ơn gian khó đã cho tôi có được một cô Thúy trên cả tuyệt vời. Bởi những con người đẹp nhất là những con người từng đau khổ, từng tranh đấu, từng mất mát và đã tìm được đường ra khỏi vực sâu. Ở những người này họ có lòng cảm kích, sự nhạy cảm và thấu hiểu đối với cuộc đời. Cuộc đời đã làm cho họ tràn đầy sự cảm thông, sự dịu dàng, biết quan tâm và yêu thương sâu sắc. Người đẹp không tự nhiên mà có, nhưng ở đây cô Thúy tôi vừa đẹp vừa có đủ những phẩm chất cao quý nói trên.

Tôi thỉnh thoảng cũng có nghe một vài bài mà tôi thích từ những nghệ sĩ chân chính khác, tôi cũng cảm thấy họ hát rất hay nhưng có một điều mà tôi chỉ cảm nhận được mỗi khi nghe cô Thúy tôi hát thôi đó là cảm thấy “THƯƠNG” nghe đến đâu là thương đến đấy, càng nghe càng chỉ thấy thương thêm không sao diễn tả cho hết được.

Tiếng hát của cô Thúy tôi trầm, buồn sâu lắng mỗi khi Cô hát như mang nỗi buồn từ kiếp nào nữa theo về. Tiếng hát của Cô mang lại cho tôi sự thương cảm và thấu cảm với những phận đời, những kiếp người buồn tênh. Con người giống như cửa sổ kính nhuộm màu. Họ bừng sáng và lấp lánh khi được chiếu ánh sáng mặt trời; nhưng khi mặt trời lặn, vẻ đẹp thực sự của họ chỉ lộ ra nếu có ánh sáng từ bên trong.

Quả đúng như vậy cô Thúy tôi đã bừng sáng cả một thanh xuân tươi đẹp và rực rỡ, và giờ đây khi tuổi đã xế chiều vẻ đẹp thực sự của cô Thúy tôi vẫn lấp lánh vì có ánh sáng từ một trái tim rất đẹp soi chiếu. Bây giờ, điều tôi tha thiết nhất là cô Thúy của tôi luôn khỏe, luôn vui. Nếu có một nơi nào thực hiện việc quy đổi tuổi tác tôi nguyện là người đầu tiên làm việc này vì Cô. Tôi mãi yêu Cô – Tình yêu Thanh Thúy của tôi! ❤️

 

 

 


Khám phá thêm từ Thanh Thúy

Đăng ký để nhận các bài đăng mới nhất được gửi đến email của bạn.

Trả lời

Email của bạn sẽ không hiển thị công khai. Các mục bắt buộc được đánh dấu *