30 tháng tư
30-4-1975: Hằng triệu người vui, Hằng triệu người buồn. Hàng triệu nhà sum họp Bắc Nam, Hằng triệu nhà Đông Tây ly biệt. Bên thắng cuộc: ngày quê hương giải phóng. Bên thua thời: nước mất nhà tan.
Mẹ hiền ơi ! Cũng chỉ là một dãi đất Việt Nam. Rất khiêm tốn bên bờ Thái Bình Dương đầy bão tố. Quân Tây xâm lăng, Giặc Tàu đô hộ. Cuộc chiến Việt Nam, Đã hy sinh 5 triệu linh hồn.
Một bầy con từ thuở vua Hùng, Theo mẹ, theo cha lên non xuống bể. Chống; cũng như theo Tàu, Tây, Nhật, Mỹ… Để sống còn dãi đất Việt Nam.
BA MƯƠI THÁNG TƯ BẢY LĂM Ai thắng ai thua… chỉ là được thời hay đắc thế. Khi vẫn còn TỔ QUỐC VIỆT NAM mới là điều đáng kể. Từ mũi Cà Mau đến ải Nam Quan: Giống Lạc Long con cháu Âu Cơ truyền đời là Một.
Nhưng 1975, Tham vọng lên ngôi nhân tính phai mờ: Đứa được là vua, đứa thua là giặc, Đoạ đày nhau như thời rồng, hổ sa cơ: Đứa chiến thắng, bắt đứa thua làm nô lệ, Cải tạo, tù đày, lý lịch, sưu tra. Đứa chiến bại, thấy đứa hơn là quỷ sứ: Độc đoán, độc tài, toàn trị, điêu ngoa.
Chuyện sống còn và chuyện nước non, Thăng Long ơi, Vạn Kiếp… đâu còn, Đã xa khuất bên kia bờ lịch sử. Kẻ ở lại đợi ánh sáng cuối đường hầm khai mở, Người ra đi chờ phương hội cũ quay về.
*** Tôi, trong đám người không thù, không hận, Chia gian nan từ chớp bể mưa nguồn. Cũng gánh vác chút ngày vui thống nhất, Trước hận thù và yêu thương đối mặt. Đất nước mình sao lại lắm tai ương, Kẻ cầm súng nay trở về cầm bút. Người yêu nước nay thành tên tiểu tặc, Miệng bô bô sao lòng riêng trống vắng. Chỉ điểm, rình mò, phản bạn tâng công.
Tôi đã về với cả tấm lòng trong, Yêu đất nước không so bì tính toán. Nhưng thực tế đã làm tôi bấn loạn. Chuyên chế, độc tài, phe đảng lên ngôi. Lý công bằng thành phản động tày trời, Lời khí khái bị đoạ đày trấn áp. Tôi ngây thơ trung thực vô tư, Như quân tử Tàu thời Chiến Quốc – Xuân Thu, Nên bị đá ra ngoài vòng xã hội. Cái xã hội dối lừa, phi nhân, kinh hãi.
Rời bục giảng gian nan thời cơm áo. Và hạnh phúc những ngày vui gió bão, Lái Xe lam, bán Chợ Trời, kinh tế mới lao đao. Quê hương mình lạc lối biết về đâu? Và dong ruỗi tìm về vùng đất mới.
Tôi đã đi, đã về và đã tới, Thập tử nhất sinh ra biển vượt biên. Dẫu đất khách hay vùi thây trong miệng cá. Đánh đổi cuộc đời từ sống chết an nhiên.
Thời đại mới, giống Rồng Tiên là thế đó!
Bốn mươi ba năm trắng đen đã rõ, Đất nước mình hôm nay cờ hoa khắp ngõ, Khẩu hiệu đầy đường vàng đỏ… quang vinh. Quán nhậu, cà phê, ca hát xập xình, Xe cộ, nhà lầu, phone tay nơi đâu cũng có. Đất nước phồn vinh hơn thời hang Pác Bó, Vẫn lãnh đạo ngựa già kéo xe thổ mộ, Nhưng nợ nần hàng trăm tỷ đô la, Bán nước cầu vinh khắp nước bọn gian tà, Biển bạc, rừng vàng nằm trong tay Đại Hán. Lăng miếu, đền đài bị lũ đầu cơ đem bán, Chủ nhân ông đời mới rặt quân Tàu. Một vốn vạn lời hàng Việt Nam nóng bỏng… Hàng chính trị, hàng biển trời, hàng trai gái Việt Nam, Khi lãnh đạo, quản lý nằm trong tay ngoại tộc, Thì dân mình còn làm chủ cái… tênh hênh !
Khi tổ quốc nằm trên bờ vực thẳm,- Đeo hai đầu: Trung Quốc – lũ thời cơ. Có ích chi treo những biểu ngữ, băng cờ, Ôm lý thuyết, tượng đài cũ xưa rỗng tuếch. Cái đang cần là Việt Nam tỉnh thức, Thức dậy lòng dân nổi sóng chống quân Tàu. Trên sân nhỏ đội bóng U-23 làm được. Trăm triệu người cả nước nín thinh sao (?!)
Trần Kiêm Đoàn Sacramento, Cali tháng 4-2018
https://daihocsuphamsaigon.org/
XIN ĐƯỢC CÁM ƠN NGƯỜI -thơ: Huy Văn
Xin cám ơn những tấm lòng quảng đại Đã rộng tay đón nhận kẻ khốn cùng Lại bắt đầu trên mảnh đất tạm dung Cho mầm sống tái sinh trong đời mới.
Đành là phải hướng lòng theo bước tới Nhưng vẫn còn cay đắng mối thương tâm Đang râm rang nỗi nhớ rất âm thầm Của năm tháng, bể dâu mùa quốc nạn.
Xin cám ơn máu xương thời khinh mạng Đã bao năm vun xới đất Ông Cha Máu liệt oanh của trang sử Cộng Hòa Làm thành lũy ngăn cuồng lưu hồng thủy.
Thân viễn xứ mà hồn nơi cố lý Núi sông ơi! Đây mấy cõi quan hoài Ký ức nào còn mang nặng trần ai Của một thuở đẹp giày saut, áo trận.
Xin cám ơn những đắng cay định phận Nuôi hùng tâm dẫu nước mất nhà tan Thân ngục tù, hồn vẫn thênh thang Thả mơ ước vào khung trời hy vọng.
Cám ơn Người hy sinh cho tôi sống Dù lất lây trong nghịch cảnh oan khiên Cám ơn Anh: gương bất khuất, trung kiên Của kẻ sĩ giữa muôn trùng khổ nhục.
Gom một thoáng hương thừa hạnh phúc Thành nến hong tâm thức lúc chiêm bao Xin cám ơn những xương trắng máu đào Đã tô thắm thời ” cổ lai chinh chiến ”
Tận đáy lòng mãi vang lời ước nguyện Nhìn trời quê rực rỡ ánh hồng tươi Mùa Tạ Ơn xin được cám ơn Người Nay viễn xứ hẹn ngày mai quang phục.
HUY VĂN 26-11-2009 ( Cảm hứng từ đoạn video có hình ảnh của Thiếu Tá Lê Hữu Cương Khóa 16 Võ Bị )
Tiếc Thương – thơ: Viễn Trình
Tôi có người em bỏ mình trên đường vượt biển
Tôi có người anh bỏ xác giữa lòng đại dương
Tôi có người chị lòng còn nặng vết thương
Bao năm qua rồi chưa quên hết đoạn trường
Tôi có người cha bỏ mình trên đường tỵ nạn
Tôi có người mẹ ở lại ngóng tin vui
Tôi có người con ra đi bỏ xác
Giữa biển trong rừng không một nắm mộ sơ
Tôi có người vợ giờ đã thành nước mắt
Tôi có người chồng giờ đã hóa quê hương
Tôi có người yêu ra đi giữa tủi hờn
Tôi có người người bạn còn lại chỉ là tiếc thương
Hôm nay tôi đốt nén hương này
Dâng lên tổ quốc lòng đầy tiếc thương
Và dâng cho những oan hồn
Ra đi bỏ xác trên đường tìm tự do.
Viễn Trình
Melbourne (Australia)
THÁNG CHẠP BUỒN – thơ: Tô Thùy Yên
Tết này con vẫn chưa về được Chân mỏi còn lê nặng kiếp tù Con nghĩ mà đau muôn nỗi nhớ Tám năm lòng bạc những thiên thu
Tám năm những tưởng là vô tận Rồi cũng qua như tiếng rụng rời … Thương nhớ nghe chừng sông biển cạn Nghe chừng gãy những cánh chim bay
Con đi đã mấy miền Nam Bắc Ðâu cũng thì đau đớn giống nòi Con khóc hồn tan thành nước mắt Lâu rồi trời đất hết ban mai
Tuổi con đã quá thời nghi hoặc Sao vẫn như người đi giữa đêm Tám năm áo rách bao nhiêu lượt Con vá chồng lên những nỗi niềm
Con nhớ cội mai già trước ngõ Xuân này có gắng gượng ra hoa Xót xa thế, thiết tha là thế Ðời mất đi từng mảng thịt da
Căn nhà đã có thời gian ngụ Bụi mọt rơi và ngọn gió qua Thăm thẳm nghìn đêm chong mắt đợi Ai trầm luân đó đã về chưa ?
Con nhớ khu vườn sau vắng lạnh Mỗi cây làm chứng một thâm tình Quây quần bên mẹ cha buồn bã Như một phần con đứng lặng thinh
Tám năm con thức ngàn đêm trắng Mơ sáng ngày mai đời đổi thay Con nắm tay mình trong bóng tối Hiểu rằng sống được cũng là may
Tám năm con giấu trong tâm tưởng Thanh kiếm giang hồ thuở thiếu niên Mà đợi ngày mai trời trở giấc Ðem thân làm trận lốc kinh thiên
Tết này con vẫn chưa về được Sông núi còn ngăn những tấm lòng Nên đành lấy nhớ thương mừng tuổi Cha mẹ già như trúc trổ bông
* * *
Tết này anh vẫn chưa về được Chắc hẳn em buồn như cỏ thu Ngọn gió mùa xưa hiu hắt thổi Dòng đời nghe lạnh nỗi thờ ơ
Tám năm hiu quạnh vang mòn mỏi Những tiếng vang từ mỗi nhịp tim Những tiếng vang sâu từ cõi chết Qua ngàn lớp cửa nặng nề im
Con sông nước chảy đôi miền nhớ Biền biệt trôi, ngày một một xa Còn gọi nhau qua từng giấc mộng Bàng hoàng như một cánh chim sa
Trong ấy mùa xuân có đến không ? Mùa xuân hoa nở má em hồng Mùa xuân áo mới như hy vọng Nắng mật ngời lên ánh mắt trong
Ở đây có lẽ xuân không đến Rừng núi chưa tan giấc não nề Thương nhớ tràn như cơn lũ máu Lòng anh đã vỡ những con đê
Lòng anh đau nỗi quê hương mất Ðời bỏ đi chưa hả nhục nhằn Có chết cũng thành ma vất vưởng Ðêm về thương khóc nhớ quê hương
Anh nhớ con đường em vẫn đi Cỏ hoa bối rối gọi nhau về Thời gian có ngủ mê từ đó Nhan sắc bây giờ có ủ ê ?
Anh nhớ bao điều tưởng đã quên Tình xưa như nước chảy trăm miền Tình xưa như hạt cây khô rụng Từ những mùa xa lá phủ lên
Anh nhớ làm sao mà chẳng nhớ Căn nhà ấm tiếng nói thân thương Căn nhà như giấc chiêm bao biếc Có ánh trăng và hương dạ lan
Làm sao em chẳng buồn cho được Tám độ mai rơi hết mộng vàng Mái tóc ủ thời con gái cũ Bây giờ e cũng đã phai hương
Tết này anh vẫn chưa về được Lau sậy già thêm một tuổi xuân Còn nhớ thương ai miền gió cát Bao giờ mới dứt được trầm luân !
* * *
Tết này cha vẫn chưa về được Chắc hẳn con buồn cạn tuổi thơ Từ buổi cha đi, nhà tróc nóc Tuổi thơ thôi cũng nhuốm bơ phờ
Từ buổi cha đi đời lặng lẽ Mắt nai héo đỏ nỗi mong chờ Mỗi lần có khách đi vào ngõ Con bỏ vui đùa đứng ngẩn ngơ
Con sáo trong lòng con đã chết Bé ơi sao bé mãi đi tìm Con kêu lạc giọng ơi… ơi… sáo Rồi khóc trong chiều muộn nhá nhem
Tám năm mưa gió qua rền rĩ Chim nhỏ không còn vui líu lo Ngơ ngác tuổi thơ người lớn sớm Nhìn đâu cũng chỉ thấy bơ vơ
Ðã tám năm rồi con bỏ học Cuộc đời như một bát cơm thiu Mỗi lần có phải qua trường cũ Con bước nhanh vì sợ bạn kêu
Lần hồi rau cháo mẹ nuôi con Con lớn lên theo vạn nỗi buồn Mơ ước ngày sau làm tráng sĩ Ðem thân vào những chốn đau thương
Ngày sau con dựng ngôi nhà lớn Trồng lại tình thương dọc nẻo đời Tạc lại con người khôi việt đẹp Làm nên thế giới mới tinh khôi
Cha thương con biết bao mà kể Ôi mắt nhung reo ánh nỗi niềm Mái tóc tơ hồng hương nắng hạ Tuổi thơ mùi sách mới lâng lâng
Xa con cha thấy buồn vô hạn Như mất thêm lần nữa tuổi thơ Cha tiếc không cùng con sống lại Ngày vui cha vẫn giấu trong mơ
Ôi cánh diều băng mùa hạ cũ Xương tàn còn đọng ngọn tre cao Ðến nay trời nổi bao lần gió Con tưởng oan hồn vật vã đau
Tết này cha vẫn chưa về được Ðành hẹn cùng con tết khác thôi Con nhớ để dành cây pháo cũ Ðể dành một chút tuổi thơ vui.
Tô Thùy Yên
nguồn: phamtinanninh.com
Niệm Tháng Tư – thơ: Phạm Xuân Thành
Khám phá thêm từ Thanh Thúy
Đăng ký để nhận các bài đăng mới nhất được gửi đến email của bạn.

