LỜI NGUYỆN GIỮA BIỂN ĐÔNG
Đêm lặng lẽ thuyền đưa ra biển
Tôi lắng nghe tan nát cõi lòng đau
Biển mù tăm đưa tới ngàn khổ nạn
Bàn tay nào tiếp máu yêu thương
Khi tuyệt vọng như vì sao lạnh ngắt
Như cánh chim xa rừng đau đớn hót
Đành đoạn xa nhau lìa bỏ quê hương
Giữa đại dương gầm thét hãi hùng
Thuyền xô nghiêng tiếng cầu kinh thảm thiết
Định mệnh người thách đố giữa bão giông
Lệ khô người dưới mặt trời như lửa đốt
Đi về đâu thuyền lạc giữa mênh mông
Không thể hiểu khi thanh bình muôn dân mơ ước
Người giết hại người thù hận đau thương
Người đày đọa người chết thảm giữa đại dương
Biển ơi! Xin hãy dừng cơn thịnh nộ
Hãy mở đường đưa ta đến niềm hy vọng bình an
Biển ơi! Sao không là Mẹ Việt Nam
Ôm con vào lòng
Qua bao nghìn năm thăng trầm của đất nước
Có bao giờ Mẹ từ bỏ những đứa con yêu!
.
Thuyền như chiếc lá giữa biển đông
Ngàn sóng dữ cuốn người chìm sâu đáy nước
Đừng xé em tôi từng mảnh cuồng điên
Em chỉ là cánh hoa mong manh thánh thiện
Em hồn nhiên trinh trắng ngây thơ
Tiếng Mẹ khóc, Mẹ gào to hơn sóng cả
Cuộc chia ly bi thảm ngút trời cao
Biển ơi! xin đưa ta đến với trái tim người
Trái tim như thác nguồn yêu thương từ ái
Người thương người qua cơn nghiệt ngã trầm luân
Hoa Tự Do nở bằng nước mắt
Bằng máu xương khổ ải kinh hoàng
Con đường sáng tâm linh hướng dẫn
Bình minh của hy vọng thăng hoa
Biển ơi! Dù sao ta vô cùng cảm tạ
Lời nguyện một lần mãi khắc ghi
Xin hãy bay lên mầu nhiệm suối Cam Lồ
Gieo xuống ruộng đồng xanh thắm ước mơ
Mùa Xuân mới đất lành chim đậu
Cho cuộc đời chuyển hóa Từ Tâm
.
Chuyện thuyền nhân là những trang sử
Máu xương và nước mắt nghìn năm
Những thảm kịch từ Việt Nam réo gọi
Từ biển đông trầm thống kêu gào
Biển xót xa và loài người cứu khổ
Trong vòng tay Thánh Mẫu Từ Bi
Trong trái tim Mẹ Quan Âm Bồ Tát
Vượt qua rồi những thảm cảnh sầu đau
Hãy thắp lên ngọn hải đăng tỉnh thức trong hồn nhau
Tạ ơn đất trời xóa tan thù hận
Ánh sáng đức tin trong tăm tối nguyện cầu
Cho chúng ta đến nơi an bình hạnh phúc
Trong bao dung nhân loại đón chờ
Tỏa ngát Tình Thương khắp cùng thế giới.
.
Đứng trước biển đông
Ngôn ngữ trở thành vô nghĩa
Những âm vang hãi hùng
Của thuyền nhân tử nạn
Mãi vọng lên những giai điệu u trầm
Như tiếng sóng vỗ vào ghềnh đá
Ngàn thu chưa vơi nỗi đau thương…
Thái Tú Hạp
Cảm xúc tận cùng bắt nguồn từ khi con tàu chở trên khoảng 250 người vượt biển từ Đà Nẵng vào năm 1979 và bị bão đánh vỡ vào bờ hoang đảo Hải Nam, 13 người tử nạn. Người ra đi đã thầm nguyện đến xứ sở Tự Do nào đó sẽ lập bia thờ và Tưởng Niệm đến những đồng hương đã vĩnh viễn ở lại giữa Biển Đông u trầm oan khuất.
OATHS IN THE OPEN EASTERN OCEAN
English version by NGUYỄN HỮU LÝ
When the boat puts out to sea in a calm evening
I try to listen to my broken heart yelling with pains
The mistily distant sea brings about million of calamities
By what hand has the lovely blood transfused
When despair looks like the excessively cold star
Like a bind on the wing that separates from woods with grievous singings
To acquiesce in a quitting of the far-away homeland
In the middle of ocean with frightful roars
When the boat is pushed out leaningly with heart-rending prayers
The human fate has challenged to stormy plights
Tears have dried up human beings under the burning sun
Where does the boat come when it has lost its bearings un the immense sea?
It is unfathomable when peace is wished for by the whole people
Murdering one another with hatred and resentment
Ill-treating one another to tragic death in great ocean
Oh, Ocean! Please stop short all fits of anger
Try to lead me the way to a hopeful peace
Oh, Ocean! Why aren’t you a mother of Vietnam?
Try to embrace tenderly your children in your bosom!
Thought so many thousands of ups and downs years of the nation
Mother has ever abandoned her beloved kids!
The boat is similar to a leaf drifting in the heart of the East Sea
Millions of wicked waves carry away human beings and sink them into the deep sea bottom.
Don’t tear up my younger sister in foolish shreds
She is only slender and saintly petal of the flower
She is spontaneous, chaste and innocent
Mother’s weeping and yelling voice is louder than wave murmurings
The melancholy separation ascends horridly to high heaven
Oh, ocean! Please guide me to the human heart
A heart that looks like a source of Love and Mercy
Humans love one another through the too severe perdition
Flower of Freedom is open by flows of tears
By blood and bones that miserably create terrors
The bright road is leading by the spirit
The dawn of hope is in aublimation
Oh, ocean! Anyhow, I greatly appreciate
The oath that once was forever engraved on my mind
Please soar up it into the miraculous Holy-water spring
To son the seeds of deepening dreams downward green fields
In the new spring, birds alight on where the land is fertile
To make life a mutation into compassion
The Boat people’s tales are really pages of history
And also are blood, bones, and tears for thousand of years
Tragedies of horror from Vietnam’s yellings
The deplorable sea and the humankind rescue from sorrow and distress
Within the kind Saint Mother’s merciful embrace
Within the graceful mother Kwan Yin Bodhisattva’s heart
To already overcome all tragical situations
Try to light up the lighthouse awakening the common souls
Thanks to Earth and Heaven for burying the hachet
The confidence light flares up in the praying darkness
To let us come at a peace ful and happy place
By generosity that humankind awaited and welcomed
To expand immensely the compassion throughout the world
Standing up in front of the east sea
Language becomes meaningless
Frightening echoes
From the dead – boatmen – victims
Perpetually resound sullen melodies
That look like the sounds of waves lapping against the rocky cliffs
They have never alleviated grief-stricken feelings for ever and ever.
NGƯỜI THƯƠNG BINH
UỐNG RƯỢU BÊN GIÒNG SÔNG
(Để nhớ bạn trước ngày chia tay trên bến sông Đà Nẵng)
Rượu uống bao nhiêu chiều rồi nhỉ
Chỉ thấy giòng sông đỏ dáng trời
Chỉ thấy lòng ta mưa chẳng tạnh
Sóng sầu nghiêng ngả mảnh hồn trôi
Bạn cứ đi. Đừng quên người ở lại
Ta một mình. Sống được với quê hương
Như mãnh thú khép mình trong phố nhỏ
Đốt hết tuổi đời nghiệt ngã đau thương
Bao lần bên giòng sông soi mặt
Thoáng nhớ mây trời đỉnh Chu Phong
An Lộc – Khe Sanh – Đèo Lao Bảo
Tử sinh ta xem nhẹ như không
Ngày tháng rong chơi lửa reo đầu đạn
Ta giờ lạc mất những đường chim
Ngồi lại bên giòng u uất sử
Uống giọt cuối cùng máu rỉ từ tim
Chia với cỏ cây nỗi niềm tri kỷ
Nhân gian chừng như lãng quên ta
Chiều uống rượu bên giòng sông tủi nhục
Hát một mình bài hát cũ: Quốc Ca
Bao năm thấu triệt đời hư huyễn
Tâm động hồi chuông nhung nhớ quê
Tưởng đến ngày mai. Thầm ước nguyện
Giòng sông thắp nắng đón nhau về
Lâu quá hai phương trời cách biệt
Bạn hiền nay đã giạt về đâu!
Phố cũ chiều trôi đời nhạt nắng
Trong gió vọng nghe tiếng hát sầu?!…
THE WAR INVALID DRANK WINE
BESIDE THE RIVER CURRENT
English version by NGUYỄN HỮU LÝ
(In memory of a friend of mine before the farewell day
at the Danang river wharf)
How many eventides have we already drunk wine?
I only saw the river current with the red skyline
I only realized that my heart hasn’t stopped raining yet
Melancholic waves oscillated my drifting mind
Just go on leaving! Never forget the remained behind person!
I was staying alone and capable of living in the homeland
That looked like a fierce animal confined itself in a small town
I set fine to my severe and painful age
Many times beside the river current where I mirrored my face
I recalled glimpsingly the cloudy sky over the Chu Phong summit
An Loc – Khe Sanh – Lao Bao Pass
I made light of life and death as if nothing had happened
I wandered aimlessly in days and months of fire and sword
I had lost my ways as the crow flies now
Sitting beside the historical current of spleen again
I drank the ultimate drop of wine as blood oozed out from the heart
I shared with grasses and vegetations a heart-to-heart confidence
This human world seemed to sink into oblivion of my presence
I drank wine in eventide beside the river of self-pity and shame
I sang alone the ancient song: the national anthem
So many years I thoroughly grasped the misleading existence
Peals of bells touched my heart with a fond remembrance of homeland
Thinking of tomorrow – I wished mutely
The river current bit the sunlight to welcome altogether back
Two sides of heaven were cut off long time ago
Oh, my dear friend! Where are you drifting away now?
The ancient town’s life has gone by in a fading sunlight
In the windy sphere, the echo of a moping singsong was heard!…
HẠT BỤI NÀO BAY QUA
Sáng ta thức dậy thấy nháy hoài con mắt trái
Chắc có niềm vui vừa đậu trên mi?
Có phải tin em vừa nhắc đến ta?
Vừa nhắc đến tháng ngày chia ly buồn vời vợi
Hay tiếng chim vừa hót dễ thương
Trong vườn xuân buổi sớm
Nghe từ trong tiềm thức hoang vu
Hay trong hồn biển thu gợn sóng
Nòi giang hồ bỗng chạnh nhớ thương quê
Dấu ngựa lãng quên con đường xưa trở lại
Lau thời gian đã phủ kín lối về
Có phải không em
Bao nhiêu lần trái đất quay giáp vòng sinh tử
Đời mưa sa trên những ngọn núi cây già
Và trên những bờ đá rêu phong
Cổ xưa nào không biết tuổi
Trên những sợi tóc bạc trắng mây trời
Nắm cơm khoai hoà trong nước mắt
Nuốt từng hạt đắng cay
Lặng thầm tủi nhục
Mà em đâu có hay!
Như ánh nắng chiều trên hàng mộ bia
Bạn bè ta ngậm ngùi thương tiếc
Cũng nhòa theo bóng đêm mờ mịt khói sương
Từ trong cõi ưu tư sầu muộn
Thân xác ta rã rời
Qua từng sát na mầu nhiệm
Ôi! Kiếp người hư vô
Trên những chồi non vừa nẩy lộc
Ta thấy đẹp như môi em
Ta thấy yêu thương như đôi má hồng con trong nắng mới
Sao gần như tim
Mà hun hút thẳm
Hạnh phúc nào chẳng xót xa
Tự do nào không khơi máu thắm
Không uất nghẹn hờn căm
Không nuôi thù chất ngất!
Biết thế nào được em
Qua từng giấc mơ thật đẹp
Thấy em cười và thấy đôi mắt con thơ
Ngời sáng như sao
Mà cũng bi thảm sầu hơn sao!
Ngày xưa
Chúng mình vẫn ước mơ thật bình thường
Hạnh phúc giản đơn như đóa hồng xinh
Thanh bình rong chơi như đôi tình nhân tuyệt vời nhất
Đất nước hôm nay
Hòa bình có thật?
Nhưng giấc mơ xưa đã tắt lịm rồi em
Như tiếng hót sớm mai này
Của loài chim hoang về đậu trên cành sầu đông rã mục
Tưởng như có niềm vui
Nhưng không phải đâu em
Chỉ là hạt bụi vu vơ
Ngân phiếm dây nhung nhớ cũ
Của đêm qua giấc mơ còn rơi lại
Giọt u buồn còn đọng lắng trong hồn đau
Đời hắt hiu đang chờ ta thức dậy
Còn đâu em
Một tiếc nuối qua mau…
(Viết trong trại tù cải tạo Kỳ Sơn – Quảng Nam – năm 1978)
NGƯỜI TÙ BINH DŨNG LIỆT
trên dốc đèo đá dựng
bà mẹ già thăm nuôi
qua trại tù quạnh vắng
đứa con mẹ về đâu?
trên cánh rừng thẳm sâu
người vợ hiền qua trại
nắng chiều động bờ lau
ngậm ngùi như chiếc lá
trên hàng sắn mộ xanh
xác người tù rã mục
bé khóc giữa đồi tranh
thương tình cha bất tử
ngồi lại bên dòng sông
đời tan như bọt sóng
trên nhánh cây sầu đông
tiếng chim nào thảm thiết
đường dốc sỏi quạnh hiu
tóc rừng xưa nhuộm bạc
núi mỗi mùa âm u
chỉ còn nghe xào xạc
lá rụng sầu thiên thu
bên mồ hoang hiu hắt
cõi hư vô về đâu?
người tù binh tự sát
tôi vẫn nhớ về anh
người tù binh dũng liệt
trái tim vẫn nguyên trinh
giữa cùm gông đốn nhục
hồn ngọc vẫn tinh anh
giữa đọa đày địa ngục
anh như lá rừng xanh
giữa hồn xuân nhân loại
tôi vẫn nhớ về anh
niềm tự hào dân tộc
như ánh sáng bình minh
rạng ngời trong đêm tối
cho Việt Nam Tự Do
thét gào trong vực thẳm…
nguồn
phunulamvien.org
Khám phá thêm từ Thanh Thúy
Đăng ký để nhận các bài đăng mới nhất được gửi đến email của bạn.
