Một chút tâm tình… (Nguyễn văn Nghĩa)

 

 

 

bongnhoduongchieu

 

 

 

Thanh Thúy xin thành thật cảm tạ Nguyễn Văn Nghĩa đã chia xẻ tâm tình dấu kín nhiều năm qua. 

 

 

Kính Chị Thanh Thúy,

Tôi bâng khâng không biết khởi đầu thư cho Chị thế nào, vì thực ra tôi muốn gửi chút tâm tình với Chị từ 50 năm trước!

Ngày ấy, cũng như Chị, tôi còn rất trẻ, tuổi trai đầy nhiệt huyết, sôi nổi, mơ mộng, lãng mạn và cả đam mê nữa!… Và trong những đam mê ấy, có cái “mê” là “mê” tiếng hát của Chị! Thế nhưng, tôi “mê” có một, còn Ông anh tôi, Nguyễn Thành Trọng ”mê” Chị gấp nhiều lần! Có lần hai anh em ngồi nghe Chị hát, anh tôi hỏi; “…Xin mang theo tiếng “yêu” khi gọi anh với em… giải thích là sao?!”. Tôi chần chừ…Anh tôi nói “Thì khi gọi “anh” thì phải gọi “anh yêu”, gọi em thì phải gọi “em yêu”, cũng như gọi “Trọng yêu” hay “Thúy yêu” vậy đó!

Xa xăm lắm rồi, vào những năm đầu thập niên 60, tiếng hát của Chị thường chỉ được nghe qua sóng phát thanh, còn những phương tiện ghi âm hay truyền hình thì chưa được phổ biến nhiều, còn muốn đi nghe Chị hát thì vào phòng trà ca nhạc.

Tôi không nhớ rõ năm nào cũng khoảng đầu thập niên 60, một đêm hai anh em đến phòng trà Bồng Lai, ở terrace tầng thượng bên trên nhà hàng Kim Sơn, đường Lê Lợi. Thuở ấy, ca sĩ Thanh Phong, anh còn rất trẻ, luôn cầm micro trên sân khấu, anh hát liên tục để lấp khoảng thời gian trống khi chờ ca sĩ đến. Và Chị xuất hiện. Anh tôi nói: “kìa Thanh Thúy”. Tôi không nhớ rõ tên bản nhạc đầu Chị hát là bản nào. Anh tôi hỏi: “Có muốn yêu cầu Thanh Thúy hát bài nào không?”. Tôi nói: “Bóng Nhỏ Đường Chiều”. Anh tôi ghi vào mảnh giấy nhỏ đưa người hầu bàn mang vào trong. Tiếng vỗ tay khi Chị hát bản nhạc đầu chấm dứt. Rồi Chị giới thiệu tiếp theo Chị sẽ trình bày “Bóng Nhỏ Đường Chiều” theo yêu cầu của một khán giã.

Tôi mừng quá, hai anh em ngồi say mê nghe Chị hát. Bài hát này Trúc Phương mới phát hành không lâu. Chị dịu dàng trên sân khấu, mái tóc Chị dài xỏa quá bờ vai, mắt Chị buồn dịu vợi….. Chị rất xinh, nhưng trong nét đẹp có thoáng chút u buồn….

Không lâu sau, anh tôi vào VB Đà Lạt. Ra trường, anh phục vụ đơn vị ở vùng rừng núi miền Trung (SĐ2 BB). Trong một thư ngắn gửi cho tôi, anh viết: “…Anh bây giờ không có giờ phút nào rỗi rảnh, ngày đêm hành quân đánh đấm liên miên. Nhiều khi anh rất kinh hải trước cảnh máu đổ với xác người. Cuộc chiến này thật tàn bạo. Anh mơ có một lần nào được nghỉ phép về SG cùng em đi nghe Thanh Thúy hát (!)… “.

Thưa Chị, niềm mơ ước có vẻ rất bình thường nhưng, không thể nào rồi Chị Thúy ạ,… không lâu sau đó, anh tử trận trong vùng đồi núi gần Tam Kỳ, mang theo giấc mơ “nghe Thanh Thúy hát “ chôn vào lòng đất. Thôi hết rồi, đâu còn cảnh “lấy trăng gối mộng dệt nhiều mơ ước xa xôi ” nữa…Từ đó, rừng cây biết bao lần thay lá, bây giờ đã 48 năm qua…

Kính Chị, phần tôi, cũng mấy mươi năm trời trôi nổi, có lúc cũng mơ bóng vinh quang, nhưng nhiều hơn là phải trải qua những ngày đen tối. Và trên những nẻo đường tôi qua, kể cả những đêm dài tối tăm nằm trở trăn trong lao tù, có khi nào chợt nhớ đến thời trai trẻ ngày xưa, tôi hay khẻ hát lại những lời ca của Chị, để mà nhớ nhung những ngày tháng cũ…

Giờ đây, phiêu bạt xứ người, tuổi đời đã ngả, bóng chiều sắp tắt, quê hương thì xa cách muôn trùng, ngày trở lại chắc hãy còn xa lắm. Dù sao, tôi cũng ước có một ngày trở về quê cũ, tôi sẽ ra Huế của Chị, để có đêm trăng xuôi thuyền trên Sông Hương mà nhớ dư âm Đêm Tàn Bến Ngự, dù biết rằng bóng đời đã hoàng hôn,“ hoàng hôn, tơi bời lá thu ”…rồi Chị ạ!

San Jose hôm nay trời mưa. Lâu lắm mới có một ngày mưa thế này. Mưa từ sáng, mưa nhỏ thôi nhưng mưa hoài, mưa thương ai mà mưa hoài không dứt? mưa nhớ ai mà mưa mãi sụt sùi?

Qua khung cửa, tôi đứng nhìn mưa rơi mà buồn não ruột. “ Mưa làm chi cho lòng vương vấn sầu bi? Thương người đi ngậm cười trong lúc biệt ly…”. Xa xa đồi núi nhòa trong mưa, bất giác tôi bổng nhớ Trường Sơn. Mưa Trường Sơn có khác, mưa lấp núi ngập rừng, và những năm xưa dù dưới mưa tôi cũng phải vượt qua những lưng đồi dốc suối…. trong tiếng súng nổ và, máu đổ. Chiến tranh tàn bạo quá Chị ạ, hồi ấy, có khi nghĩ về tương lai thì chỉ thấy trước mặt “đường xa xa mờ mờ núi và mây…”, và thoáng chút trong tâm tư, tính lãng mạn vẫn còn “Đời lính mơ qua vài sợi tóc, Tôi thương …mà em đâu có hay!…”

Đang bàng hoàng ngổn ngang nỗi nhớ, từ chiếc máy nhỏ trong phòng, nghe âm vang lời ca u buồn của Chị …”Dòng máu nào là của Mẹ, nhịp tim nào là của em… Ôi tấm thẻ bài này, tấm thẻ bài này đã từng ấp ủ mộng yêu thương…, Mộng yêu thương nay không còn nữa, ….không còn đến nữa, vì anh không về mang tấm thẻ bài lạnh lùng trên tay em….”

Chị Thúy ơí, lời ca của Chị não lòng quá, tôi xúc động khôn cùng, chợt nhớ anh tôi, và bổng dưng nước mắt trào ra.

Xin cám ơn Chị đã gợi cho tôi nỗi nhớ nhung về người anh đã khuất. Mai sau, mong Chị sẽ còn mãi giữ được những sắc hương ngày trước, mái tóc dài và đôi mắt buồn xa xăm. Mong Chị sẽ còn mãi giữ được tiếng ca đã từng lay động lòng người, cũng như tôi và anh tôi từ những ngày xa xưa.

Tôi xin dừng thư e làm mất thì giờ của Chị, và cám ơn Chị đã đọc mấy dòng tâm tình này.

Chiều mưa San Jose ( 11 Dec 2014)

Nay kính

Nguyễn văn Nghĩa

 

 

2 comments on “Một chút tâm tình… (Nguyễn văn Nghĩa)

  1. Em thi kong the viet nhung loi van tho dep va hay the nay. Nhung doc bai nay, khong the ngan noi nuoc mat. Khi da nghe chi Thanh Thuy hat, thi phai bi ghien. Cai loi xuong giong chi mot khong hai…da khong the mieu ta bang loi, bang but viet..
    Tac gia bai nay am hieu ve giong hat chi TT qua.
    Em cam on anh Nghia, doc duoc bai hay the nay.
    Hy vong mot ngay nao day, em duoc nghe chi Thanh Thuy hat bang xuong thit truoc mat.
    Em,
    Nam

    Đã thích bởi 1 người

    • Cám ơn Nam có lời khen tặng cho ‘Một Chút Tâm Tình”. Âu cũng chỉ là đôi dòng lang thang một buổi chiều mưa thôi!

      Tôi cũng như bạn bè cùng trang lứa năm xưa, người nằm xuống thì đã đành, người còn sống thì đa phần nặng lòng bởi không cùng giữ nỗi được non sông. Giờ đây bóng chiều đã ngã, nói theo nhà văn Giao Chỉ : “Giải nắng hoàng hôn chưa vội tắt, Mà lời vĩnh biệt sẳn trên môi!”. Sắp hết rồi, mai ra đi rồi sẽ chìm vào quên lãng.

      Còn Chị Thanh Thúy, sự nghiệp cầm ca cũng như hình ảnh của Chị sẽ còn lưu giữ được sau này, ít ra cũng vài ba thế hệ. Đó cũng xứng đáng là một đóng góp quí báu cho đời.

      Xin cám ơn Nam một lần nữa. Vậy nhé!

      NVN

      Đã thích bởi 2 người

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s